Sài Gòn, mùa yêu xa,
Khi tình yêu và nỗi nhớ nhung phải chịu nép mình qua những ô cửa từ căn chung cư cũ. Chiếc điện thoại nhỏ xíu bận rộn với những cuộc gọi hằng tiếng đồng hồ, những dòng tin nhắn chật hẹp, chật vật lấp đầy những khoảng trống đơn độc.
Anh chợt nhận ra, những khoảng trống đơn độc chợt có giá trị đến thế nào. Chúng lặng lẽ an trú trong tâm hồn, giờ vùng dậy như vệt màu loang lổ.
Chúng khiến ta nhận ra con người luôn cần được kết nối, được san sẻ, và được yêu.
“Giá như bây giờ gặp được nhau thì tốt biết mấy, em hứa sẽ không bỏ lỡ một buổi hẹn nào của chúng ta.”
Rồi mình sẽ tìm lại những chiều gặp gỡ, chỉ cần lòng chưa bao giờ hết yêu và ngừng yêu.
#whatever